Cách đây rất lâu, có một
chàng thanh niên người Nauy đã vượt biển đến nước Pháp để ghi danh thi vào học
viện âm nhạc Pari nổi tiếng.
Về ở bên ấy !
..
Về ở bên ấy có mơ gì ko em ?
Đem theo hạnh phúc, vui buồn cùng duyên mới
Nắm lấy đôi tay..ở bên kia khoảng cách
Xa vắng bên này, ai biết trách chi ai ?
LỜI NÓI
“Thiện ý một câu ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng”, sức mạnh của một câu nói lớn ngần nào? Đối mặt với một người đang lầm lỗi, chỉ một câu nói yêu thương, quan tâm và khích lệ, có thể cải biến cuộc đời của một con người.
Nữ tài xế taxi Tiểu Vương gặp phải một tên cướp, cô liền lấy tất cả số tiền có trên người giao cho tên cướp và nói: “Hôm nay tôi chỉ kiếm được một ít như này, nếu như cậu chê ít, tôi sẽ đem hết mấy đồng tiền lẻ ra đưa cho cậu nhé!”
Suốt quãng đường đi, tên cướp không nói một lời nào, vậy mà đột nhiên khóc to thành tiếng, lấy hết số tiền nhét vào tay Tiểu Vương và nói: “Chị Hai à, em sau này cho dù có chết đói cũng quyết không làm việc này nữa!
Một câu nói có thể trở thành ánh mặt trời sưởi ấm cuộc đời người khác, có thể đem lại cho họ một cuộc đời ấm áp và rực sáng.
Phật tại gia
Yangpu về tỉnh Sichuan định tâm tìm kiếm Bồ Tát. Trên đường đi, Yangpu gặp một nhà sư. Nhà sư hỏi:
– Cậu đi đâu đấy?
– Tôi đi cầu Bồ Tát.
– Bồ Tát ở xa, chi bằng đi tìm Phật có hơn không?
– Tìm Phật ở đâu bây giờ?
– Khi cậu về nhà, thấy người đón cậu trên mình khoác cái mền, chân xỏ dép trái, đó chính là Phật.
Theo lời, cậu về nhà thì trời đã khuya. Mẹ cậu nghe con gọi cửa mừng quá vội khoác mền lên người, xỏ dép trái. Bà chạy ào ra mở cửa và khi Yangpu thấy mẹ mình như vậy thì đứng chết lặng.
Lời bình : Người ta tìm chân lý nhưng điều cần là thực thi ngay trong lòng, không thì khó mà gặp được.
Con sóng nhận thức
Nhìn thấy một con sóng cao lớn bên cạnh, con sóng nhỏ tỏ ra bực mình:
– Bực ghê. Sóng kia lớn quá, sao ta bé tí. Chúng mạnh mẽ xiết bao sao ta yếu đuối thế này.
Con sóng to cười đáp : – Đó là vì không nhận ra gốc gác của mình mà bạn buồn bực thế.
– Tôi không là sóng thế là gì ?
– Sóng chỉ là hình thức tạm thời trong bản chất của bạn. Kỳ thực bạn là nước. Một khi nhận ra bản chất của chính mình là nước, bạn sẽ không còn ấm ức với cái vỏ sóng này và không còn buồn bực gì nữa.
Con sóng nhỏ hiểu ra, cười vui vẻ:
– À, bây giờ thì tôi hiểu. Bạn và tôi tuy hai mà một.
Lời bình : Con người cho rằng “ngã” là ta nên xảy ra phân biệt ta và người mà buồn khổ. Thực ra loài người được cấu tạo cùng một bản chất trong thiên nhiên bao la.
Thiền trong chén trà
Vị giáo sư đại học đến gặp thiền sư Nan In để tìm hiểu Thiền. Nan In mời ông uống trà. Nan In rót đầy chén trà rồi mà cứ thế rót thêm. Giáo sư nhắc:
– Kìa thầy, chung trà đầy tràn rồi, xin đừng rót nữa.
Nan In cười đáp:
– Như chung trà này, ông cũng đầy ắp những quan niệm của ông. Nếu trước tiên, ông không cạn chén thì sao tôi có thể bày tỏ Thiền cho ông được.
Lời bình : Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.
Ngón tay chỉ Mặt Trăng
Sư Wu Jincang hỏi Lục Tổ Huệ Năng:
– Con đọc kinh Đại Bát Niết Bàn bao năm rồi mà vẫn chưa hiểu. Xin tổ sư soi sáng cho.
Lục Tổ Huệ Năng cầm quyển kinh đưa cho ni sư, nói:
– Ta không đọc được chữ, con hãy đọc, ta sẽ giúp con hiểu.
– Tổ không đọc chữ sao ngài hiểu thông nghĩa được ? – Jincang rất ngạc nhiên.
Lục Tổ Huệ Năng thủng thỉnh đáp:
– Chân lý không dựa vào chữ nghĩa. Nó giống như trăng soi trên trời. Trong trường hợp này, chữ nghĩa giống như ngón tay trỏ vậy. Ngón tay chỉ trăng mà nó không phải là trăng. Xem trăng có cần ngón chỉ không?
Duyên và Nợ
Có
1 chàng trai đau khổ vì người yêu bỏ đi lấy chồng. Anh ta đau khổ nên tìm lên
chùa và hỏi 1 vị sư thầy:
-Tại
sao con yêu cô ấy nhiều như thế mà cô ấy vẫn đi lấy người khác ?
Sư
thầy mỉm cười và cho anh chàng xem 1 chiếc gương. Trong đó có hình ảnh 1 cô gái
đẹp khỏa thân nằm chết bên đường.
Mọi
người đi ngang qua đều bỏ đi.
Chỉ có 1 anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy 1 cái áo rồi cũng bỏ đi.
Mãi sau có 1 chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Chỉ có 1 anh chàng dừng lại nhưng cũng chỉ đắp cho cô gái ấy 1 cái áo rồi cũng bỏ đi.
Mãi sau có 1 chàng trai khác đến và đem xác cô gái đi chôn.
Sư
thầy nhìn anh chàng và nói :
-Kiếp
trước con chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người chồng cô ấy lấy bây giờ
chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy,đó chính là chữ NỢ, con chỉ có DUYÊN
với người Con gái ấy thôi!"
Phật
nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi.
Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau
là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ. Nhiều cặp Vợ chồng, đôi lứa
đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng có tình cảm với người khác, dẫn
đến chuyện chia tay. Những người dung tục sẽ nói người kia là trăng hoa, đểu
cáng... nhưng thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời
đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được
Con Nhện ở Miếu Quan Âm
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn
loại người. Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có
"duyên" là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện:
"Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu
nó sâu sắc hơn chăng?"
Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng
vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Mảnh tình rơi..!
Rớt lại trong tôi kỷ niệm một thời vụng dại. Người đi xa mãi, về đâu ?
Ngày tháng qua mau, mối tình đầu chỉ còn trong quá khứ !..em cũng bước qua một thời áo trắng, có bao giờ ta chợt nhớ về nhau ?….
Sót lại một vì sao trên trời cao vô tận, một vì sao thôi cũng khiến lòng hụt hững bâng khuân. Lối cũ xưa chân đếm nhịp bao lần, dấu hỏi cuối cùng vẫn hằng trong nổi nhớ ….
Tôi góp nhặt tình yêu qua từng mãnh vỡ, chết lặng người trước tiếng khóc thời gian, hạnh phúc rơi đâu ? chốn bồng lai hay cánh cổng thiên đàng ?… người ơi !!..
Sống ở trên đời khi được chia sẻ, niềm vui nhân đôi, nỗi buồn vơi nữa…Vậy mà tôi chỉ có mình tôi làm điểm tựa để gở mối cô đơn hoang mạc trái tim mình .Ngắm nụ hồng trước gió khẽ rung rinh, bỗng cháy bùng lên một tình yêu mãnh liệt, tôi muốn ôm cả đất trời tha thiết, chỉ để một lần tìm lại “Mãnh tình rơi”….!!
Triết lý kinh doanh quán cháo của người Hoa
Người Hoa vốn nổi tiếng có tài kinh doanh buôn bán khắp năm
châu bốn bể, đặc biệt là kinh doanh về ẩm thực, từ nhà hàng lớn đến quán ăn nhỏ
đều có cách phục vụ, đối đãi với khách hàng rất riêng. Đó là bí quyết được
người Hoa truyền thụ cho con cháu qua nhiều đời, như triết lý kinh doanh quán
cháo của người Hoa tưởng đơn giản sau đây mà không phải ai cũng học và làm được.Câu chuyện của một phóng viên nọ
đến phỏng vấn một ông chủ tiệm cháo người Hoa trong một cuộc khảo sát về mô
hình kinh doanh.
CHIẾT TỰ (CHẺ CHỮ)
Một anh Phật tử sau một tai nạn dập nát thân thể đã được
ghép lại chiếc chân mới lấy từ di hài của một người hiến xác.
Không bị tàn tật, anh mừng lắm, nhưng đêm đêm nhìn lại cái chân ngoại lai kia, anh cứ rùng mình và nghĩ đến người nằm dưới mộ.
Vị hoà thượng nhìn anh rồi mỉm cười:
- Con thấy sợ cái chân đó vì cho rằng nó không phải là của
con, nhưng thử hỏi, cái-chân-xưa-giờ-theo-con-từ-bé có đúng là của con không ?
Truyện kể rằng anh Phật tử từ đó ngủ ngon, hết sợ.
Và tôi từ lúc biết được câu chuyện này cũng thấy mình ít
nhiều an lạc hơn xưa.
Tôi đã hiểu chữ CỦA một cách chu đáo hơn, thấm thía hơn.
Rồi cũng từ đó, tôi nghiệm ra một điều rằng ở đời nhiều lúc
chỉ một chữ thôi cũng là một trời suy tư.
Chiều nay, một người Phật tử gửi tôi cái link để đọc bài
viết của một người trẻ chẳng biết trong hay ngoài nước.
Họ nói thích bài đó, khen hay và giới thiệu cho tôi. Tựa đề
bài viết đó là Tình Lỡ. Thiệt lạ, đọc hết bài, nhưng tôi không hiểu gì hết.
Lòng tôi đã bị cái tựa đề Tình Lỡ kia níu kéo ngay từ phút đầu. Nói chính xác,
tôi đã bàng hoàng, ngẩn ngơ chỉ vì một chữ LỠ kia thôi. Nào phải chỉ có tình
mới lỡ.
Có gì trên đời này lại không bị lỡ chứ.
Nhìn quanh ta, rồi thì cả thế giới, hình như chẳng gì là
trọn vẹn hết.
Này nhé, có ai trên đời này dám nhận đời mình là viên mãn
đâu.
Cả một quốc gia cũng thế.
Nhiều kẻ giàu mà không sang, bởi họ chỉ phú mà không quý.
Tiền bạc rủng rỉnh mà kiểu xài tiền thì ngửi không vô, đó là
giàu mà không sang, phú nhưng chưa quý.
Nhìn xa một chút, nước Tàu bây giờ có biết bao tỷ phú, nhưng
ở một xã hội nghèo nàn nhân văn sau mấy chục năm Cộng Sản thì khó mà kiếm ra
một người thật sự phú quý.
Dám bỏ cả triệu Mỹ kim mua một con chó ngao Tây Tạng về cung
phụng như đấng sinh thành, nhưng đố họ dám bỏ ra một phần trăm số tiền đó để
làm từ thiện.
Đáng ngại là ở Việt Nam bây giờ cũng có rất nhiều kẻ chỉ phú
mà không quý như thế.
Tôi muốn gọi đó là một trường hợp Lỡ: Lỡ làng, dở dang…
Rồi đến chữ An Lạc.
Biết bao người trên đời này ngó ngon lành vậy, nhưng thiệt
ra họ chỉ được An (yên) mà chắc gì được Lạc.
Nhà cửa ổn định, thu nhập ổn định, sức khỏe ổn định, kể cả
gia đạo cũng ổn định, nhưng liệu lòng họ có được vui không.
Tôi từng nói rồi, nhiều khi có chuyện để lo toan còn dễ sống
hơn là những ngày tháng nhàn cư vô vị, không đắng không ngọt.
Viết đến đây tôi chợt nhớ đến mấy bài báo online gần đây nói
về làn sóng thực phẩm độc hại của Trung Quốc và Việt Nam đang được xuất khẩu tứ
tung thì càng thấm thía chữ Lỡ này.
Nhiều món trong đó là thứ khoái khẩu của người mình, nhưng
ngon mà chẳng lành.
Không phải món nào ngon thì cũng lành.
Cũng như nhiều người tuy dễ thương mà cũng đáng sợ vậy.
Hai chữ ngon lành từ đó không phải dễ dùng.
Ngay đến một chữ rất phổ biến như Phúc Đức cũng khó mà tìm
được chỗ dùng.
Nhiều kẻ đời nay chỉ có phúc mà không có đức.
Người học A-Tỳ-Đàm thường thích nói chặt chẽ nên khó chấp
nhận điều tôi đang viết.
Một cách nôm na, tôi hiểu Đức ở đây là những đức tánh hàm
dưỡng nhân cách của mình.
Một người tiện tay làm một hai chuyện giúp đỡ kẻ khác không
sánh được một người thường ngày làm gì cũng biết nghĩ về kẻ khác.
Phúc thì ai cũng làm được, nhưng Đức thì phải là kẻ có tâm
cơ.
Tôi không nhớ là Lão Tử hay Trang Tử đã có câu nói này:
Người thời nay quyền cao tước trọng đến mấy cũng chỉ là hàng
quý nhân chứ không phải bậc đại nhân như thời trước.
*Cứ theo kiểu chẻ chữ (chiết tự) đó mà nói thì ta có bao
điều thú vị để mà suy gẫm.
Như thánh nhân chỉ có Đau mà không Khổ, phàm phu nhiều khi
Thông nhưng chưa chắc đã Minh, Giải nhưng chưa chắc đã Thoát, Tình không hẳn là
đi với Yêu, tôi còn muốn nói là Sung chưa chắc đã Sướng, nhưng thôi !
Chẻ chừng đó cũng đủ mỏi tay mòn búa rồi, chỉ mong người đời
nhớ được bài học Chính Danh của thầy Khổng để mà sống trọn vẹn ngoài đời, trong
đạo. Thế còn gì hơn được nữa. Mong thay !
Toại Khanh (Assam, 4/20/10).
Triết lý từ 1 vụ cướp Ngân hàng
Những triết lý "để đời" từ một vụ cướp ngân hàng
có nguyên bản bằng tiếng Anh, và được một cư dân Facebook lược dịch sang tiếng
Việt.
XIN MÃI LÀ MÙA THU
Có 1 câu chuyện về mùa thu bây giờ anh mới kể, chuyện ấy tựa như mối tính đầu dang dở của anh..Và mùa thu xưa vẫn còn hoài trong tiếc nhớ đợi chờ cõi hư vô...
HAI ĐƯỜNG THẲNG SONG SONG
Khi tình yêu cô đơn 1 nghĩa. Phía sau trong cuộc đời còn lại chỉ riêng nỗi niềm không tả hết. Phải chăng ? 2 đường thẳng song song chính là cách để gắn ghép diễn tả cho số phận của chúng ta?
LÁ THƯ KHÔNG MỰC
Dòng thư cuối mang lại dư âm ngày cũ..dù kỷ niệm đã mãi xa vời, còn lại chăng chỉ là chút vấn vương đơn phương tình cũ..
LỐI THOÁT CHO TÌNH YÊU
Những lúc mới yêu nhau ai nào đâu lại nghĩ
Sẽ đến 1 ngày, rồi ta cũng cách xa
Hanh phúc đã thoáng qua trong 1 lần lầm lỡ
Tuổi trẻ vẫn đi tìm khát vọng chỉ vì "yêu"
Những lúc mới chia tay ta đau buồn khổ sở
Những lúc mới chia tay ta đau buồn khổ sở
Day dẳng ẩn
trong lòng xao xuyến nỗi tương tư
Không ít người
ra đi luôn thầm buồn tự nhủ :..
Mơ ước một chân
trời từ địa ngục tối tăm..
Lối thoát cho
tình yêu ? còn không ? một lối thoát?..
Cho tôi xin một
lần thoát khỏi chiến trường yêu..
Tranh đấu nếu mải
mê làm tim tôi ngục ngã..
Đau khổ nấp bên
lề đe doạ sự bình yên ..
Lối thoát cho
tình yêu, ai là người thoát được ?
Thoát ly khỏi lỗi
lầm hay thoát khỏi rượu say ?
Đừng bảo ta điên
khi bây giờ ta đang tỉnh
Bình minh đã
lên rồi ta vẫn tìm lối ra …!!!!
nguyenlong Verse
(Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn xuất bản bài viết này)
ĐỪNG NHÌN VỀ PHÍA KHÔNG ANH ..!
Đừng nhìn về phía không có anh
Viết lên tư tưởng..tròn suy nghĩ
Hay lúc 1 mình buông tiếng khóc
Em tự hỏi lòng có vui ko ?
..
Đừng nhìn đường cong trong hình vẽ
Rồi lại tưởng rằng trái đất tròn..
Bước chân dài ngắn trong gang tấc
Trơ trọi, bơ vơ 1 mảnh tình.
..
Đừng nhìn như thể em chưa thấy
Vì tình biết mấy đắng với cay ?
Hãy nghĩ ngày mai đôi tay nắm
Ta vui chén rượu, kết duyên hồng
...
Em ơi, em ơi..con đường đó
Nếu lỡ duyên rồi đành vậy thôi
Và những ví dụ trên trang giấy
Viết nháp 1 thời đã nhạt phai.
...
Đừng nhìn về phía ko có anh..
Giữa ngã tư đường, nhiều chọn lựa
Biết đâu ngày mai con phố nhỏ
Lại nhỏ giọt mưa, lúc chạnh lòng !
nguyenlong Verse
(Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn xuất bản bài viết này)
GÓC RIÊNG CHO EM
Anh dành cho em nơi 1 góc riêng
Khi bụi thời gian giăng mờ trên nỗi nhớ
Mở cửa trái tim những lúc buồn thơ thẩn
Ta sẽ chuyện trò, độc thoại nội tâm
Vẫn giá như tình yêu có thể là vật chất
Xếp em vào 1 góc, ngăn tủ thân thương
Năm tháng dài, có vấn vương tình yêu cũ
Anh ngồi lại sum vầy..cùng kỷ niệm xưa
..
Góc riêng về em là cơn mưa rất nhỏ
Kỷ niệm vội vàng vẫn tiếc nuối xa xăm
Có lúc lặng câm bởi tình yêu chưa kịp tới
Chôn giấu điều gì, khắc khoải em ơi ?
...
Anh và em giờ đây 2 lối rẽ
Ta mang 2 cuộc đời, ở 2 thế giới riêng
Có góc nào cho anh, nơi trái tim mềm yếu?
Như bao lần hờn dỗi, rồi tha thứ cho nhau.
...
Góc riêng của anh là chuyện buồn ko kết
Bởi ngăn tủ này, cứ kéo mãi ra vô..
Hết năm rồi tháng, khi tóc điểm màu sương gió
Ta ngồi nhặt "lá vàng"..lặng lẽ nhìn nhau !
NguyenLong Verse
(Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn xuất bản bài viết này)
NguyenLong Verse
(Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn xuất bản bài viết này)
CON CHIM BỊ "MÙ" HAY TA KHÔNG HIỂU
Nơi khu vườn anh nhà văn nọ có một cây si rất rậm rạp, xanh lá quanh năm. Từ phòng viết của mình, qua một tấm cửa kính, anh có thể nhìn thấy cây si ấy. Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một dạo, ngày nào, cũng có một con chim tới đâm cửa vào phòng anh.
NHƯ CHỜ TÌNH ĐẾN RỒI HÃY YÊU
Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần lên, nhích dần lên… Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây.
NÓI BỞI "TRÁI TIM"
Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách, tóc rối bù. Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ em mồ côi lang thang trên đường phố khắp thủ đô Ri-ô-đơ-Ja-nê-rô.
Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học chuyên môn buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bỗng thấy có ai đó đập nhẹ vào tay. Tôi dừng : không có ai cả.
Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học chuyên môn buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bỗng thấy có ai đó đập nhẹ vào tay. Tôi dừng : không có ai cả.
HÃY GIỮ LẤY ƯỚC MƠ
Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi ngựa ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do thanh niên thực hiện.
CÔ GÁI ĐI XE BUÝT
Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.
Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị.
MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
Khi còn là một học sinh trung học, tôi đã "để ý" một cậu bạn cùng trường. Nhưng tôi không đủ can đảm để nói chuyện với cậu ta. Cậu ấy là đội trưởng bóng chuyền của trường, tôi thì thường được làm... người dẫn chương trình trong các cuộc thi bóng chuyền. Tôi có thật nhiều cơ hội để nhìn cậu ấy. Tức là khi tôi đeo kính cơ ! Bỏ kính ra thì mắt tôi chẳng khác gì mắt cú ban ngày. À, mà cậu ta tên là Terry.
CÔ GÁI CÓ 1 BÔNG HỒNG
John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng ngươi đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.
HÃY GIỮ TỪNG KHOẢNH KHẮC
Bạn tôi mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp được bọc bằng vải lụa rất đẹp. Cầm nó một cách nâng niu, anh xúc động nói : "Đây là món quà mà vợ tôi đã được tặng cách đây 3,4 năm. Cô ấy chưa bao giờ sử dụng nó vì muốn để dành cho một dịp đặc biệt. Nhưng bây giờ không còn dịp nào nữa rồi...". Vợ anh ấy vừa mất sau một tai nạn.
Giọt Nắng Cuối Thềm
Giọt nắng cuối thềm, nơi mà niềm hy vọng cuối cùng chỉ vọn vẹn còn lại chút, 1 cảm giác sau chia tay cứ cuốn lấy tôi vào những điều mộng mị để rồi chợt nhận ra bình mình đã..tự bao giờ ?
Nụ cười
Nếu 1 ngày..ta ko còn được cười..!
Cuộc sống như chết đi nữa mảnh hồn còn lại
Bởi vốn những niềm đau trong đời thường tất bật..
Ta khoác vào “nụ cười” cho lạc lõng bay xa
...
Nếu có 1 ngày..ta buông tay, nhắm mắt.....
Vẫn xin được cười 1 cách thật “dễ thương”
Bỏ hết hận thù kia, bao vấn vương phiền muộn.
Thứ tha những lỗi lầm, nặng nợ chốn dương gian
…
Nhưng nếu 1 ngày, ta vô tình “chợt khóc”
Chỉ là phút chạnh
lòng bất chợt nghĩ vu vơ..
Vì đời nhiều khúc quanh, bao đắng cay oan nghiệt
Khi cõi lòng “khép cửa”, che đậy kín tâm tư
…
Và nếu có “kiếp sau”..ta vẫn xin được “cười” mãi
Nụ cười thật “ngọt ngào”, ấm áp vị yêu thương..
Hãy cười lên thật tươi, bạn ơi..cuộc sống đó.
Cho tâm hồn thanh thản, nhẹ bước phía trời xa..
NguyenLong Verse
(Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn xuất bản bài viết này)
NguyenLong Verse
(Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn xuất bản bài viết này)