Đến 1 lúc nào đó, khi chúng ta nhận ra điều cuối cùng không thuộc về nhau nữa...Cuối con đường không còn là lựa chọn lối đi chung..
Rồi sẽ đến lúc khi tình yêu không còn nữa …
Và lời cam kết
..không trói buộc bằng nụ hôn ..
Khi những
đam mê…đã chìm dần vào quên lãng …
Một nụ cười
buồn …lại mở hướng hai lối đi ..
Rồi sẽ đến
lúc khi bộ phim dần kết thúc ..
Nhiều điều bất
ngờ cũng…xen lẫn những niềm vui …
Cảm giác chưa
hòa tan …khi nỗi buồn lắng đọng ..
Một ai đó vô
tình …che giấu nỗi niềm riêng …..
Rồi sẽ đến
lúc bên đại dương ..xa ngàn dặm ..
Chim lạc lối
bay về tìm tổ ấm nơi đây …
Hạnh phúc
xây là mây …không tìm nơi gió đổ
Giọt nắng vẫn
bên thềm nhường chỗ nỗi cô đơn …
Rồi sẽ đến
lúc … và đã bao lần như thế …
Cuộc đời ta
trải nghiệm!… ngặm đắng những nỗi đau ..
Chẳng phải
vì yêu đâu..! nhưng sao ta buồn tủi ..
Hay giận vì
ghanh tị ..lòng kiêu hãnh về đâu….?
Rồi sẽ đến
lúc …!ta nhận ra bàn tay trắng ..
Mới thấy được
nụ cười ..người đời vẫn khen!.. chê !
Màu trắng đổi
thành đen ..Tiền tài !..không danh vọng !..
Thì dám mơ
được gì ?… hạnh phúc của người ta ..!
Rồi sẽ đến
lúc … khi mái đầu ta bạc trắng..
Người đó đến
truyện trò!.. ôn lại kỷ niệm xưa :
Hồi đó ….
“tui với ông”….giá như …….?! …cũng thú vị !…
Nhưng tại bởi
cuộc đời ….. “dấu hỏi….” dài lê thê ……
Thơ Nguyễn Long
(Vui lòng ghi rõ nguồn khi bạn phát hành bài viết này !)
0 nhận xét:
Post a Comment